Chữ tín
Bài 1
Nguyễn Trung
nguyentrung-vt.blogspot.com
Đại
hội XII của Đảng Cộng Sản Việt Nam nên bắt đầu từ đi tìm chữ tín, làm tất cả mọi
việc có thể để thực hiện chữ tín.
Thiết
nghĩ đây là điều quan trọng nhất, thách thức đến mức sống hay là chết, ĐCSVN lúc
này nên làm, nhất là quá trình chuẩn bị đại hội XII đã bắt đầu.
Sở
dĩ đặt vấn đề như vậy là vì những lý do sau đây:
Một
là:
Tuy
chưa dám đụng tới bản chất của sự vật, nhưng tổng bí thư ĐCSVN Nguyễn Phú Trọng
không dưới một lần đã phải nói trước toàn đảng và toàn dân tệ nạn quan liêu
tham nhũng và sự tha hóa về phẩm chất và năng lực của đội ngũ cán bộ đảng viên
đã tới mức đe dọa sự tồn vong của chế độ, làm cho lòng tin của nhân dân vào
ĐCSVN giảm sút nghiêm trọng. Trong khi đó đất nước ngày càng nảy sinh nhiều vấn
đề phải giải quyết vượt quá tầm năng lực của đảng. Tình trạng mất dân chủ và
các thói hư tật xấu khác của tàn tích văn hóa phong kiến tiểu nông hầu như loại
bỏ khả năng thay máu đổi mới đảng. Cái gọi là kiên định ý thức hệ xã hội chủ
nghĩa một mặt là vũ khí bảo vệ quyền lực của đảng, nhưng đồng thời mặt khác là
kẻ thù số một đối với mọi xu thế và nỗ lực trong đảng muốn đổi mới đảng[1].
Nhìn vào đời sống
thực, phải nói từ gần một thập kỷ nay đất nước lâm vào một thời kỳ sa sút toàn
diện và trầm trọng nhất chưa có lối thoát kể từ khi sự nghiệp độc lập – thống
nhất của đất nước được hoàn thành ngày 30-04-1975. Đà phát triển năng động của
đất nước bị chặn đứng; độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ quốc gia phải đối
phó với những uy hiếp mới.
Nguyên nhân hàng
đầu của thực trạng nói trên là: Sự tha hóa của ĐCSVN trong thời bình đã chọn việc bám giữ vai
trò cầm quyền (thực ra là vai trò cai trị) của mình làm mục tiêu tối thượng, sẵn
sàng dùng mọi biện pháp tệ hại có thể của quyền lực để thực hiện mục tiêu này.
Lợi ích quốc gia và quyền làm chủ của nhân dân phải xếp xuống hàng thứ hai và
chỉ được thực hiện khi tình thế bắt buộc và trong chừng mực bảo toàn được quyền
lực của đảng.
Nói cho rốt ráo,
quyền lực của ĐCSVN hôm nay thực chất chỉ còn lại là quyền lực của những người,
những nhóm nắm thực quyền trong đảng; nghĩa là chính bản thân ĐCSVN với tính
cách là một tổ chức cũng bị quyền lực của những người và những nhóm có thực quyền
này chi phối. Sự chi phối này thể hiện rõ nhất ở chỗ cương lĩnh, điều lệ và những
nguyên tắc làm việc trong đảng thường xuyên bị vi phạm ở mọi cấp, nhất là sự vi
phạm từ trên xuống; dân chủ trong đảng thực ra không tồn tại.
Hệ quả đối với
toàn đảng là kỷ cương không nghiêm, tính tiền phong chiến đấu của đảng từng bước
bị loại bỏ, trên thực tế đến hôm nay đảng chỉ còn lại là một lực lượng chính trị
mạnh áp đảo, đang nắm trọn trong tay vận mệnh đất nước.
Hệ quả đối với
toàn bộ đời sống đất nước là luật pháp bị chà đạp, nhiều giá trị đạo đức – xã hội
bị băng hoại nghiêm trọng, có biết bao nhiêu quyết sách đúng thất bại, năng lượng
phát triển của đất nước bị tiêu phí, hủy hoại.
Hệ quả chung cuộc
là để bù lại những yếu kém đang ngày càng đe dọa mình, ĐCSVN buộc phải tiếp tục
“siết” hơn trong việc cầm quyền và đồng thời phải tiếp tục cho dối trá lộng
hành để bảo toàn địa vị nắm quyền của đảng. Tình hình nguy hiểm đến mức độ
ĐCSVN bây giờ có định làm việc gì tốt cũng khó thành công, định nói đúng nói thật
điều gì dân cũng khó tin, không tin.
Nhưng cho dù
tăng “siết” và dối trá như thế, quyền lực của đảng vẫn cứ tiếp tục suy yếu. Dẫn
tới đảng và dân ngày càng xa cách nhau hoặc đối nghịch nhau. Thậm chí ngay
trong nội bộ đảng với nhau, chữ tín thường phải nhường bước trước sức mạnh của
dối trá và quyền lực… Chính cái vòng luẩn
quẩn này đang làm mục ruỗng sức sống của
ĐCSVN, khiến cho tha hóa trong đảng ngày càng ngự trị, với hệ quả cực kỳ nguy
hiểm: đảng không giữ được chữ tín đối với dân, còn chữ tín trong dân dành cho đảng
bị đánh cắp. Thực tế này đang làm sâu sắc thêm tình trạng đảng và dân phải đối
phó lẫn nhau, và cứ thế ngày đêm gây thêm tai ương mới cho đất nước.
Đã
đến lúc phải thừa nhận: Vì thiếu vắng chữ tín trong đời sống đất nước, chưa bao
giờ ý chí của người dân và của người đảng viên ĐCSVN bị làm nhụt như hiện nay,
lòng dân phân tán. Thử hỏi, đất nước như thế này làm sao đi lên được?
Hai là:
Đất
nước phải bước vào một cuộc chạy đua quyết liệt với nhiều thách thức mới ập đến
từ mọi phía. Nhất là trong bối cảnh khu vực của chúng ta đang nóng lên những biến
động bất thường – nóng bỏng nhất là cái “đường lưỡi bò”. Thế giới đang diễn ra một cuộc xắp xếp lực lượng mới…
Ngay trước mắt,
chuyển đất nước ta đi vào một thời kỳ phát triển mới như thế nào, hiện nay chưa
có lời giải, chưa được chuẩn bị về rất nhiều mặt. Trong khi đó giai đoạn phát
triển đầu tiên của đất nước đã kết thúc, đặt ra cho đất nước nhiều vấn đề mới
và khó, thậm chí cực khó. Lực lượng nắm quyền lãnh đạo đất nước biết, hoặc
không biết thấu, không biết đủ, hoặc không có khả năng biết đúng nhiều vấn đề
đang đặt ra cho đất nước. Quan trọng hơn thế là lãnh đạo đang giấu dân, hoặc
không để dân biết toàn bộ hiện trạng của đất nước, giấu dân cả về những thách
thức mới cũng như tình trạng bất cập của đảng và của chế độ chính trị. Thất bại
và việc dùng đội ngũ dư luận viên che giấu sự thật chỉ càng tăng thêm hủy hoại
lòng tin của nhân dân đối với đảng. Chữ tín của đảng đối với dân đã thiếu vắng lại
càng thiếu vắng.
Có thể lẩy ra một
vài điểm để bàn thảo.
Chỉ tính từ khi đổi
mới, gần ba thập kỷ đã qua, nhưng đất nước còn đứng rất xa cái mốc trở thành một
nước công nghiệp hóa, mặc dù mục tiêu này đã nhiều lần được các đại hội đảng điều
chỉnh thấp đi (vận dụng cách nói co dãn) và kéo dài thời gian. Nghị quyết hiện
hành nói năm 2020 cơ bản sẽ trở thành
một nước công nghiệp theo hướng hiện đại.
Nhưng mục tiêu này có đạt được không? Nhất là chưa ai nói được đó sẽ là một Việt
Nam công nghiệp như thế nào trong thị trường của thế giới toàn cầu hóa hôm nay?..
Tính theo sức mua
(PPP), GDP p.c. năm 2013 của ta bằng khoảng 1/3 của Thái Lan (3500 USD/10.000
USD). Giới chuyên môn đánh giá, cứ giữ cung cách làm ăn và chế độ quản lý đất
nước như hiện nay, Việt Nam cần vài ba thập kỷ nữa mới đuổi kịp trình độ phát
triển của Thái Lan bây giờ (hiện được coi là nước đang phát triển có thu nhập
trung bình, nghĩa là chưa phải là một nước công nghiệp).
Không ít nhà
kinh tế trong nước và trên thế giới lo lắng Việt Nam làm sao thoát được cái bẫy
thu nhập trung bình thấp, bởi vì khủng hoảng kinh tế trầm trong hiện nay tuy
đang có triển vọng có thể thoát đáy, song nếu giỏi cũng phải vài ba năm nữa kinh
tế Việt Nam mới phục hồi – bởi vì những u bướu không ít phần ác tính của nợ nần,
của những ách tắc mang tính cơ cấu trong kinh tế, của vỡ bong bóng thị trường bất
động sản, của thất thoát trong các tập đoàn kinh tế quốc doanh, của rối rắm
trong hệ điều hành… nan giải lắm. Sau đó có tìm được đường đi lên hay không –
đó sẽ là một câu chuyện khác và còn để ngỏ. Bởi vì đến giờ này vẫn chưa có chiến
lược và mục tiêu sản phẩm, chưa có quy hoạch bài binh bố trận, chưa biết lấy
đâu ra nguồn lực triển khai kết cấu hạ tầng cho giai đoạn phát triển mới… Lại
càng không thể có một nước công nghiệp hóa trong một thể chế chính trị có bản
chất không đáp ứng được sự vận động của nó… Nghĩa là, ngay từ bây giờ đã thấy
không thể hoàn thành mục tiêu công nghiệp hóa vào năm 2020. Mà để chậm như thế
một ngày, uy hiếp mọi mặt đối với đất nước sẽ lớn thêm một ngày. Song cho đến
nay đảng tuyệt nhiên chưa có một lời cảnh báo nào về tình hình này để cả nước định
liệu.
Thật đáng lo là
hiện nay Việt Nam chưa chuẩn bị được bao nhiêu cho thời kỳ phát triển mới. Khái
niệm chung chung “cơ bản trở thành một nước
công nghiệp theo hướng hiện đại vào năm 2020” không vạch ra được điều gì cụ
thể về tư duy chiến lược. Trong khi đó mọi nguồn lực - kể từ kết cấu hạ tầng, nguồn nhân lực có chất
lượng, tiềm năng khoa học kỹ thuật và công nghệ, sự tích lũy của nội địa, chất
lượng của thị trường, năng lực quản lý của nhà nước, khả năng thực thi của luật
pháp, vân vân… - để đưa Việt Nam bước vào một thời kỳ phát triển mới đều vô
cùng hạn hẹp, thậm chí thiếu nhiều thứ. Cho đến giờ phút này Việt Nam vẫn chưa
có một chiến lược dưới dạng một chương trình hành động có tính ràng buộc pháp
lý (cam kết bằng luật pháp của quốc hội, của nhà nước, được cụ thể hóa bằng quy
hoạch, kế hoạch…) cho mục tiêu, cho con đường, cho lộ trình các bước đi của một
thời kỳ phát triển mới. Hiển nhiên trí tuệ, tầm nhìn của ý thức hệ cũng như tư
tưởng nhiệm kỳ không cho phép đảng làm
việc này.
Xin lưu ý, cùng một
xuất phát điểm gần giống nhau, Hàn Quốc đã hoàn thành công nghiệp hóa trong khoảng
3 thập kỷ (1960 – 1990), với một nguồn lực trong nước và thu hút được từ bên
ngoài chỉ bằng ½ khối lượng Việt Nam có được từ đổi mới đến nay (1986 - 2014)!
Trong khi đó, đến hôm nay Việt Nam vẫn chưa giải quyết xong vấn đề nông nghiệp
của một quốc gia công nghiệp hóa, để vừa có một nền nông nghiệp hiện đại theo
đúng đòi hỏi của một nước công nghiệp, vừa có một tỷ trọng là khoảng ¼ hay 1/5
lao động xã hội làm việc trong nông nghiệp (tỷ trọng này của Hàn Quốc 1990 khoảng
12%, hiện nay khoảng 6%). Trớ trêu hơn nữa, hiện nay đang cùng một lúc xảy ra
hiện tượng nông dân ta không đủ ruộng làm, nhưng diện tích nông dân trong cả nước
bỏ ruộng hoang lên đến nhiều vạn hecta –
chỉ vì làm nông nghiệp như hiện nay không sống được (bỏ ruộng vì biến đổi của
môi trường tự nhiên không tính). Luật pháp và các chính sách hiện hành hầu như
bất lực trước thực trạng này, cũng không thể hỗ trợ quá trình tích tụ ruộng đất
để đi lên sản xuất lớn và hiện đại. Nông dân nhiều nơi đành tự lo, tự phá rào,
luật pháp chứa chấp thêm những bất thiêng mới, kinh tế xuất hiện những rủi ro mới...
Cho đến hôm nay
và trong vòng một, hai thập kỷ tới, chưa làm sao xác định được công nghiệp Việt
Nam sẽ nằm trong chuỗi cung / ứng nào, chiếm lĩnh sản phẩm nào, thị phần nào
trong nền kinh tế toàn cầu hóa… Chẳng lẽ vẫn cứ dệt may là chủ lực? Rồi đây sẽ
vươn lên đến xuất khẩu hộ thép và sản phẩm lọc dầu được nước ngoài đưa vào sản
xuất trên đất nước ta? – nghĩa là tiếp thu một nền công nghiệp bẩn, biến đất nước
ta thành đất nước cho thuê đất đai và môi trường, dân ta trở thành người đi làm
thuê bằng lao động cơ bắp là chủ yếu!.. Chưa nói đến, hiện nay nếu không giải
quyết thành công hàng năm đưa hàng chục vạn người đi lao đông ở nước ngoài thì
không thể giải quyết được vấn đề thất nghiệp và vấn đề xóa đói giảm nghèo. Rồi
hàng vạn phụ nữ Việt Nam phải đi lấy chồng nước ngoài chỉ vì lý do kinh tế!..
Vân vân và vân vân.
Nước ta có tứ trụ
của hệ thống chính trị là tổng bí thư, chủ tịch nước, thủ tướng và chủ tịch quốc
hội. Một điểm nổi bật là tất cả những vị lãnh đạo này khi đăng đàn tại các địa
phương, các bộ, ngành.., đều chỉ thị và chỉ đạo công việc rất sát sao: nêu câu
hỏi cho kinh tế phải nuôi con gì, trồng cây gì, đặt vấn đề phải phát triển sản
phẩm gì, phải phấn đấu xây dựng nông thôn mới ra sao, phải thi đua học tập tấm
gương và đạo đức của Chủ tịch Hồ Chí Minh, phải xây dựng đảng vững mạnh, phải
phát huy quyền làm chủ của dân… Không thể không đặt ra nhiều câu hỏi: Nếu chỉ
thị và chỉ đạo giống nhau như vậy có phải là nhiệm vụ giống nhau của cả tứ trụ
không? Nếu làm một việc giống nhau như thế liệu có cần cả 4 người không? Làm việc
như thế, nhiệm vụ được phân công riêng cho từng vị sẽ như thế nào? V… v... Chỉ
một ví dụ nhỏ này đủ phản ảnh sự rối rắm, chồng chéo và chồng lấn lên nhau với
nhiều hệ lụy rất tệ hại của hệ thống chính trị quốc gia: đảng, nhà nước (?), quốc
hội và chính phủ. Hàng ngày đất nước có muôn vàn ví dụ rối rắm chồng chéo nhau
như thế. Mọi đề nghị cải cách thể chế chính trị - nhất là vào dịp sửa đổi hiến
pháp - để khắc phục sự rối rắm này đều bị bác bỏ - với giải thích: Đấy là cách
thực hiện sự thống nhất quyền lực của hệ thống chính trị và của nhà nước dưới
sư lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối của ĐCSVN. Vân vân…
Ba là:
Vốn quý nhất của
nước ta là con người và vị trí địa kinh tế - địa chiến lược của Việt Nam. Nhiều
nước mơ có được lợi thế này. Nhưng nền giáo dục và thể chế chính trị hiện hành
là những nguyên nhân hàng đầu cản trở phát huy lợi thế chiến lược này, thậm chí
còn gây ra nhiều hậu quả lớn cho đất nước.
Song nguyên nhân
cơ bản nhất hủy hoại lợi thế nói trên và dẫn đến sự yếu kém mọi mặt của đất nước
hôm nay là sau khi hoàn thành sự nghiệp độc lập thống nhất đất nước, ĐCSVN với
tính cách là lực lượng lãnh đạo duy nhất, đã không đặt ra cho mình nhiệm vụ chiến
lược hàng đầu là xây dựng bằng được quyền làm chủ đất nước của nhân dân trong một thể chế
chính trị của nhà nước pháp quyền dân chủ, không giúp cho nhân dân tự trau giồi
và trang bị cho chính mình quyền năng thực thi quyền làm chủ đất nước của mình.
Khỏi phải bàn, cổ nhân đã nói: Dân là chủ nhân mạnh, thì sẽ “thuê” được sự lãnh
đạo mạnh của đảng và sự quản lý giỏi của nhà nước; và như thế đảng sẽ mạnh, nhà
cũng nước cũng sẽ mạnh, đất nước sẽ hùng mạnh. Cổ nhân cũng nói tiếp: để dân là
chủ không ra chủ, để tớ không ra công bộc của dân, thì đất nước lụn bại. Những
điều hiển nhiên này đâu có gì xa lạ?!
Song rõ ràng
ĐCSVN kể từ 30-04-1975 cho đến hôm nay vẫn không coi thực hiện nhiệm vụ này là tiền
đề đầu tiên mang tính quyết định tất cả và mãi mãi cho toàn bộ sự
nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc của một nước Việt Nam độc lập thống nhất.
Không thể đổ lỗi
cho nhân dân ta lạc hậu, cho hoàn cảnh quốc tế khắc nghiệt… để thanh minh, để
biện hộ…
Đúng ra phải
nói: Chính vì xuất phát điểm của nước ta lạc hậu, chính vì bối cảnh quốc tế rất
khắc nghiệt, nên sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc kể từ khi giành được độc
lập thống nhất nhất thiết phải bắt đầu từ thực hiện bằng được nhiệm vụ chiến
lược nêu trên. Bởi vì chỉ một đất nước do nhân dân thực sự làm chủ như thế
mới có thể sẽ có tất cả, mới có thể thắng được tất cả mọi thách thức bất kể từ
đâu tới. Lãnh đạo là thực hiện sứ mệnh tạo ra cho dân và cho đất nước một sức sống
như thế của quốc gia, chứ không phải là ngồi lên dân.
Nhưng từ sau
30-04-1975 cho đến hôm nay ĐCSVN đã và đang có sự lựa chọn khác – mặc dù đảng
ghi trên lá cờ của mình: Tất cả vì đất nước, tất cả vì hạnh phúc của nhân dân.
Nhìn lại, cũng
phải nói: Gần 4 thập kỷ đã tiêu phí, và nguồn lực mọi mặt có thể huy động được
của đất nước, của truyền thống kiên cường sáng tạo Việt Nam, của trí tuệ văn
minh thế giới ngày nay, của bối cảnh toàn cầu hóa… thực ra đã hoàn toàn cho phép
ĐCSVN đủ sức hoàn thành vẻ vang nhiệm vụ sống còn bậc nhất này, nếu
đảng coi đấy là sự lựa chọn của mình.
Nhưng, như đã
nói, ĐCSVN đã không lựa chọn như vậy, do đó đã dẫn đến thực trạng đất nước hôm
nay. Chính
đây là sự thất hứa nghiêm trọng nhất đối với những gì đảng đã cam kết với dân tộc,
với đất nước.
Sự thất hứa nêu
trên đồng thời cũng là thất bại nghiêm trọng nhất của đảng trong toàn bộ lịch sử
đấu tranh của mình kể từ khi thành lập, là thắng lợi đáng khiếp sợ nhất của tha
hóa trong đảng. Sự thất hứa này còn là nhân tố hàng đầu đang hủy hoại phẩm chất
và truyền thống cách mạng của đảng. Sự tha hóa này tạo ra ngay trong đảng kẻ
thù không đội trời chung đang nhăm nhăm biến chất và tiêu hủy đảng.
Bốn là: Phải bắt
đầu lại từ chữ tín
Trí tuệ của văn
minh nhân loại và bối cảnh thế giới toàn cầu hóa ngày nay trong thời đại tin học
hoàn toàn cho phép sự khởi nghiệp của các quốc gia đi sau như nước ta thành
công.
Bí quyết thành
công của quốc gia khởi nghiệp đã được trí tuệ của nhân loại đúc kết, đó là thực
hiện nghiêm túc các tiêu chí: (a)quyền
sở hữu tư nhân, (b)quyền tự do cá nhân trong khuôn khổ một thể chế chính trị
dân chủ, (c)trí tuệ giữ vai trò ưu tiên để trở thành động lực của phát triển.
Bí quyết thành công của quốc gia khởi nghiệp còn nằm trong quá trình hoàn thiện
và phát triển không ngừng kinh tế thị trường – nhà nước pháp quyền –
xã hội dân sự… … Trong thế giới hôm nay, những bí quyết này chẳng còn
gì là bí mật, là hoang tưởng, chẳng có gì phải mò mẫm, phải đoán già đoán non
như thời đại Nguyễn Trường Tộ, mà đang là hiện thực ngoạn mục của hàng chục nước
đi sau ở mọi châu lục. Cũng thực tiễn đáng học hỏi này của các
nước đi sau đang khẳng định một thực tế như một nguyên lý: Những
bí quyết nêu trên chỉ có thể vận dụng thành công trong một quốc gia lựa chọn con đường phát triển hòa bình của cải cách
thường xuyên và triệt để, bắt đầu từ giáo dục…
Nhưng ĐCSVN đã để
mọi việc phải làm trễ mất gần 4 thập kỷ rồi, sự tha hóa đã chiếm được thế thượng
phong trong đảng rồi, làm thế nào bây giờ?
Trả lời: Vẫn còn kịp, nếu
ĐCSVN bắt đầu lại từ chữ tín.
Trên đời này
không thiếu gì một con người thất bại hay một quốc gia đổ vỡ đã lập lại cuộc đời
hay khởi nghiệp lại bằng cách bắt đầu từ chữ tín. Cũng không thiếu gì kinh nghiệm
sống ở khắp thế gian này: Giữ được chữ tín sẽ làm nên tất cả.
Còn quan trọng
hơn thế, nhân dân ta đủ kinh nghiệm xương máu đã trải qua, đủ hiểu biết những
gì đang phải chịu đựng trong chế độ chính trị hiện tại, đồng thời cũng đủ nghị
lực, bản lĩnh và sự bao dung để lựa chọn con đường cải cách hòa bình và hòa giải,
không mong muốn gì hơn con đường cải cách trong hòa bình, trong hòa giải.
Tối ưu nhất đối
với đất nước trong tình hình hiện nay chính là ĐCSVN – với tính cách là lực lượng
chính trị mạnh áp đảo – tự đứng lên cởi trói cho bản thân mình, và đồng thời vận
động toàn dân khai phá con đường cải cách này. Có đủ căn cứ để nói: Cho đến giờ
phút này, nhân dân vẫn sẽ hoan nghênh, vẫn sẽ chấp nhận sự lựa chọn này của đảng. Vâng, cho
đến giờ phút này. Bởi vì đấy là con đường ngăn chặn tái diễn thảm cảnh nồi da
xáo thịt, là con đường sống của cả đất nước, cả dân tộc. Có thể dám chắc nhiều
đảng viên chân chính có hiểu biết thấy rõ được thực trạng của đảng và của đất
nước, tán thành con đường cải cách. Nhiều người trong số họ đã công khai có những
ý kiến tâm huyết và trí tuệ về giải pháp, về cách tiếp cận con đường cải cách.
Có thể khẳng định
trong nhân dân và trong đảng có đủ trí tuệ và năng lực cho một cuộc cải cách vỹ
đại rất xứng đáng với tầm vóc của đất nước. Chất xám của thế giới có thể huy động
được cho sự nghiệp cải cách vỹ đại này không thiếu. Cả thế giới tiến bộ chắc chắn
hậu thuẫn nỗ lực này của đất nước ta. Trên hết cả, vận mệnh đất nước và những thách thức đang đặt
ra bắt buộc nước ta phải tiến hành cuộc cải cách chính trị triệt để không thể
thoái thác, để vượt qua khúc quanh của lịch sử đất nước ta đang rơi vào, đưa nước
ta vào một thời kỳ phát triển mới của một nước Việt Nam độc lập, dân tộc và dân
chủ, cùng đồng hành với cả thế giới tiến bộ. Ai có thể thờ ơ với sự nghiệp cải
cách này?
Để tìm được con đường cải cách như thế, ĐCSVN hãy bắt đầu
từ thực hiện chữ tín với nhau trong đảng, và đồng thời thực hiện chữ tín của đảng
đối với dân, làm tất cả mọi việc có thể để dựng lên chữ tín – xin nhấn mạnh: phải
làm tất cả mọi việc có thể cho mục tiêu sống còn này với tinh thần tổ quốc trên
hết!
Việc đảng thực
hiện chữ tín của mình đối với dân hãy bắt đầu từ việc đảng thực hiện nói thật,
nói đi đôi với làm, từ việc đảng để cho dân nói và chịu nghe dân nói, đồng thời
thực hiện công khai minh bạch để tất cả cùng nhau xác nhận chữ tín.
Bắt đầu các khâu
chuẩn bị từ hôm nay, có còn cách nào tốt hơn để xúc tiến đại hội XII không?
Nếu ĐCSVN không
tìm cách bắt đầu lại từ chữ tín, đại hội XII chắc chắn sẽ không thể đi quá được
cái vạch đã định sẵn từ các đại hội trước: Cuối cùng sẽ chỉ thực sự làm được mỗi
một việc là quyết định ai ở ai đi trong “ê-kíp” lái tầu mới mà thôi, còn con tầu
đảng vẫn lao tiếp trên con đường đang đi, với quy luật muôn đời là: đường nào
đích nấy, nhân nào quả ấy.
Nếu quyết không
phản bội lại truyền thống cách mạng của chính mình, không phản bội lại hy sinh
của dân tộc, ĐCSVN hoàn toàn có đủ điều kiện bắt đầu lại từ chữ tín./.
Hết
Hà Nội, ngày
12-02-2014
(Bài 2: “Sự lựa
chọn của tôi: Cải cách”)
Tài liệu tham khảo
Nguyễn
Trung, “Chữ tín”, bài viết cho tạp chí Văn hóa Phật giáo – TPHCM, số
mùa Thu năm 2012: nguyentrung-vt.blogspot.com
– nhãn AAA nhật ký.
[1] Trên thực
tế từ sau 30-04-1975 (trước đó không tính), thiết nghĩ nước ta cũng không thoát
khỏi hiện tượng phổ cập nhiều nơi trong lịch sử thế giới là “cách mạng thường
ăn thịt những đứa con của mình”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét